DONG DIEU...


Category: , Tag: CUOC SONG
06/10/2011 06:08 pm
Tren the gioi nay co nhung su dong dieu den tu nhung con nguoi khong he biet nhau, nhieu khi chi can "suu tam" ta co nhung dieu muon noi, muon tam niem...DOI NGUOI THAT KHONG DAI, CHA ME AI CHANG YEU CON, MONG MUON CON CAI TRUONG THANH VA VUOT QUA NHUNG THU THACH CUA CUOC SONG BANG TRI LUC CUA BAN THAN CON CAI , BANG KINH NGHIEM SONG CUA BO ME , BANG TINH THUONG YEU CUA CA GIA DINH...
Bài học cho tôi…
Giận bố mẹ, tôi bỏ học đi lang thang ngồi ghế đá ngoài bờ hồ gần hết buổi chiều, một phần vì không chịu được hai tiếng "hai lúa" mà lũ bạn đặt cho...
Với cái mác học trường chuyên, lớp chọn, mà trong lớp học với toàn con nhà giàu có, đi học bố mẹ sắm cho xe nọ xe kia. Đó không đơn thuần là một chiếc xe để làm phương tiện đi lại nữa mà còn là thời trang rồi hợp mốt, hợp với các cô gái tuổi teen, học cấp 3 với những hoạ tiết rồi kiểu dáng ngộ nghĩnh nhìn yêu yêu một tý.

Bố mẹ cũng là công chức nhà nước bình thường chắc cũng không thể chiều tôi cái vespa điệu đà yêu kiều hay những chiếc xe tay ga đời mới như mấy đứa cùng lớp được bố mẹ sắm cho. Mỗi lần dắt xe ra khỏi nhà xe, tôi lần lựa sao cho bọn chúng đi trước rồi mới bắt đầu đạp nổ, khói bay mù mịt...

Tôi quyết định "đặt vấn đề" với mẹ với muôn ngàn những lý do nào là xe chạy chậm cho đến đạp nổ khó rồi chuyện ở lớp bọn nó gọi con là "hai lúa" để thuyết phục mẹ cho tôi mua một chiếc xe ga và không quên mặc cả sẽ học tốt hơn trong năm học tới.

Nhưng những lý do mà tôi đưa ra dường như chưa đủ sức thuyết phục phụ huynh khó tính như mẹ tôi và kết quả là: "Nếu không thích thì đi xe đạp, bố mẹ còn lo cho con và em ăn học, rồi tới đây con vào đại học, còn nhiều khoản bố mẹ phải lo nữa không chỉ riêng chuyện mua cái xe mấy chục triệu bây giờ, điều đó là không cần thiết".
Tôi như bị dội một gáo nước lạnh, bao nhiêu dự định trong đầu tan biến, những hình ảnh về một cô nàng sành điệu thỉnh thoảng đi du hí với bạn bè cũng bị bôi đen. Tôi giận lầm lì và trong đầu luôn nghĩ rằng thế hệ của bố mẹ giờ đã cũ kỹ rồi, không hiểu con cái.

Vừa lang thang tôi vừa nghĩ thêm mọi cách để thuyết phục bố mẹ tôi lần nữa, đang ngồi thơ thẩn, người nhoài ra dựa vào thành ghế, hai chân duỗi dài, đồ đạc vứt ra một bên ghế đá bỗng có tiếng "chị ơi, cho em ngồi với".

Tôi ngoái ngước nhìn sang là một cố bé làn da ngăm đen, trời lạnh mà chân không giày không tất, chỉ có mỗi một đôi dép nhựa đứt một bên góc, bên cạnh là một bà mẹ gầy gò ốm yếu. Tôi nghĩ bụng lại là một trò xin tiền nào nữa đây, nhất định là mình không cho rồi miễn cưỡng chỉ dịch sang một tý để cho hai mẹ con họ tự xoay xở.

Người mẹ đẩy đứa con ngồi xuống ghế nhưng nó không chịu, đứng dậy rồi kéo áo mẹ nó đẩy vào chỗ mà tôi vừa dịch đi, mẹ nó đang mệt, hình như vừa đi khám bệnh về.

Người mẹ ngồi xuống rồi kéo con mình vào lòng nhưng tôi mặc kệ, không thèm quan tâm, thỉnh thoảng câu chuyện của hai mẹ con lại lõm bõm rơi vào tai tôi, người mẹ nói chuyện với con như hai người bạn, giọng có vẻ hối lỗi và cảm thông với đứa con gái về chuyện đang dồn tiền chữa bệnh mà vẫn chưa mua nổi cho con một chiếc xe đạp để đi học.

Tôi bật dậy như một con tôm nghĩ "lại là xe cộ, hôm nay mình toàn bị ám về chuyện xe cộ" trong mắt tôi lại là một người mẹ lý do. Cô bé ân cần đập đập tay vào đôi bàn tay gầy guộc của mẹ rồi nói "con sẽ đi bộ đường làng cùng với các bạn, bao giờ mẹ có thì mua cho con nhé". Hai mẹ con họ ôm nhau cười trong chỗ ngồi chật hẹp.

Tự dưng tôi cảm thấy xấu hổ, nó còn bé hơn mình những mấy tuổi nhưng tôi tưởng cái độ tuổi của nó sẽ khóc hoặc đòi cho bằng được nhưng khi mẹ nó nói thế nó đã thoả hiệp ngay.

Hoá ra cuộc sống xung quanh mình vẫn còn nhiều người thiếu thốn, cái xe đạp cũng không có huống gì là cái xe máy như mình đã là may mắm lắm rồi. Nhìn lại, nhiều bạn trong trường vẫn còn đi xe đạp đấy thôi, vì một chút ích kỷ đua đòi của mình tôi đã làm bố mẹ phải buồn...

Tôi kéo nhẹ chiếc ba lô rồi đứng dậy đi về nhường lại chỗ ngồi cho hai mẹ con cô bé. Tôi muốn về nhà, giúp mẹ nấu bữa chiều, vỗ nhẹ vào lưng mẹ mỗi khi những cơn gió chiều cuối đông đang hành hạ chứng viêm họng mãn của mẹ...

Theo Phương Oanh
Mực Tím
TênTên at 08/01/2011 08:56 pm comment
Một tuần mới tốt lành nha bác

TênTên at 06/22/2011 09:47 pm comment
He he..! Hổng dính động đất ở NB mà bận đong xiền thôi bác ợ..

Quynh Trang at 06/28/2011 06:27 am reply
Gia dinh nao cung mai me kiem tien , Cayf la Cha + Cuoc la Me? Con cai thi sao ??? Hom nay Ngay gia dinh 28/6 http://www.youtube.com/watch?v=SYuNpmevPp4

TênTên at 06/19/2011 10:12 am comment
Oh! Cô bé này đáng để cho vào SG để học và làm việc. SG thật dễ chịu khi sống với tác phong công nghiệp. Tuy có ồn ào hối hả, không tĩnh lặng êm đềm như HN, nhưng con người sống rất thoáng, lớp trẻ cũng ít bon chen "sỹ diện " ảo hơn. Vô SG sống, cô bé đó sẽ thấy xe cộ chỉ là phương tiện đi lại mà thô i. Ai giàu, thì đương nhiên học cũng muốn cuộc sống tiện nghi hơn, nhưng tầng lớp bình dân và trung lưu chiến số đông. Rất nhiều trong giới trẻ nhà rất khá, chúng  vẫn đi học bằng xe đạp hoặc xe máy đời 86.. Chả sao cả khi quanh mình mọi người cũng vậy. Giai nhà F một ngày đạp xe 14 cây ( tính cả đi và về vì học thêm bác ạ ).

Quynh Trang at 06/22/2011 06:01 pm reply
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Lam-cha-Duong-Truong-Giang/IW6BEB6C.html Flower dinh dong dat o Nhat Ban hay sao ma mat tich lau the nhi!!!???

Nhận xét